Đầu tiên, là cây duối và quả duối.
Có lẽ sẽ nhiều người ngơ ngác với loại quả này, hoặc họ đã quên hẳn hoặc nơi họ lớn lên không có loài cây này. Và mẹ tin chắc rằng, khi con 5 hay 6 tuổi thì loài cây này sẽ chẳng còn nữa, ngoại trừ hai cây được công nhận là di sản quốc gia nằm ở làng cổ Đường Lâm, Sơn Tây, Hà Nội. Loài cây này gắn với tuổi thơ mẹ, đính kèm đó là những câu chuyện ma quái. Cây duối là nơi trú ngụ của ma và yêu tinh, những linh hồn của người đã mất luôn làm việc độc ác là hù dọa con người. Có lẽ, thủa nhỏ khái niệm ma chưa đủ mạnh khiến mẹ sợ nên mỗi mùa duối chín vàng ươm là mẹ và những người bạn lại vắt vẻo leo lên những bờ tường cao để hái cho bằng sạch những trái duối ngon lành. Những quả nào có vết chích thâm là bị rắn cắn hoặc đã bị yêu tinh hút, nên sẽ vứt đi không ăn nữa, chỉ ăn những quả vàng ươm, không sâu sẹo. Mẹ vẫn nhớ như in vị của nó, ngọt ngọt, mát mát. Quả thực, thời của mẹ hoa quả hiếm hoi không sẵn có như bây giờ nên loại trái cây này g
Tạo một bài đăng
Hình ảnh
Video